Sắp tới, chủ cửa hàng phôtô copy phải “đóng thuế” sao
chép. Người sao chụp tư liệu với số lượng lớn vì mục đích thương mại có
thể bị phạt tù. Cơ quan nào có đủ thẩm quyền giám sát, xử lý những hành vi
trên… Pháp luật Tp.HCM đã có cuộc trao đổi với bà Đoàn Thị Lam Luyến, Giám
đốc Trung tâm bản quyền tác giả tác phẩm văn học, Tổng thư ký Hiệp hội
quyền sao chép Việt Nam.
Nhiệm kỳ I (2010- 2015), Hiệp hội đã bầu GS Hồ Ngọc Đại, Viện trưởng
Viện công nghệ giáo dục Việt Nam là chủ tịch; bà Đoàn Thị Lam Luyến làm
Phó chủ tịch, kiêm Tổng thư ký
Copy tới…50 lần
.Thưa bà, đối tượng nào sẽ được Hiệp hội bảo vệ?
Tất cả tác phẩm văn học, nghệ thuật, thủ công mỹ nghệ, các tác phẩm âm
nhạc…đã được bảo hộ, cấp phép. Hiệp hội sẽ đại diện cho các cá nhân, tổ
chức là chủ sở hữu quyền tác giả khai thác kinh tế của các tác phẩm mà họ
ủy quyền, thông qua việc cho phép sử dụng dưới hình thức sao chụp bằng photocopy-kts
máy photo hay sao chép số trên Internet. Thông qua Hiệp hội,
người sử dụng được đảm bảo rằng, việc sử dụng của họ là trong sạch về mặt
pháp luât và không phải đối mặt với nguy cơ có thể khiếu kiện về hành vi
xâm phạm bản quyền tác giả. Ví dụ khi làm luận văn về tác giả Xuân Quỳnh,
bạn tham khảo một quyển tập có khoảng 50 nhà thơ. Vì tiền có hạn nên chỉ
cần 15% tác giả trong cuốn sách tham khảo đó thôi. Và theo luật, bạn cũng
chỉ được phôtô từng ấy tác phẩm thôi. Nếu phôtô hơn, đó là vi phạm pháp
luật.
.Có thừa không bởi chúng ta đang có ba tổ chức bảo vệ quyền tác
giả, thưa bà?
Hiện nay chúng ta đang có ba tổ chức quản lý tập thể quyền tác giả,
quyền liên quan trong lĩnh vực âm nhạc, ghi âm và văn học. Chúng ta chưa
có tổ chức quản lý nào hoạt động trong lĩnh vực sao chép và sử dụng
số.
.Phải chăng việc sao chép tác phẩm đang trở thành một tệ
nạn xã hội?
Đúng vậy. Theo khảo sát của nhiều tổ chức, có tác giả bị xâm phạm tới
50 lần. Chứ con số một tác phẩm bị sao chép 3-4 lần hoặc 10 lần là rất
nhiều. Ví dụ như truyện Ha-ri- pốt- tơ mới chẳng hạn, khi NXB còn đang
đóng gáy, bọc bìa thì trên mạng đã có hết rồi. Vì vậy, NXB đã giảm từ 1
triệu bản xuống còn 1.000 bản. Tất cả đều do không được bảo vệ bản quyền.
Ngoài ra, chủ sở hữu là tác giả cuốn truyện đó cũng chỉ nhận được một lần
tiền từ NXB mà những lần tái bản sau đó không hề biết và cũng không hề
được nhận tiền thù lao tái bản.
Chủ photo cũng phải nộp “thuế” sao chép
.Vậy làm thế nào có thể kiểm soát máy phô tô đó “in thừa” tài liệu
đó? Ai sẽ là người đứng ra bắt quảtang trong khi tình trạng máy
phô tô tràn lan như hiện nay?
Hiệp hội sẽ đại diện cho người được cấp phép yêu cầu tổ chức, cá nhân
có hành vi vi phạm quyền tác giả chấm dứt hành vi này, đồng thời thực hiện
nghĩa vụ dân sự và bồi thường thiệt hại theo quy định của pháp luật. Từ
đây đến cuối năm, chúng tôi sẽ tiến hành khảo sát mức độ sử dụng việc in
sao chép tại các máy phôtô như thế nào rồi phối hợp các cơ quan nhà nước
ban hành Nghị định, thông tư hướng dẫn cụ thể đối với những hành vi xâm
phạm trong việc sao chép trên. Trong đó cũng thiết lập biểu giá về thù
lao, cách thức thu và phân phối tiền thù lao cho hội viên từ việc cấp phép
sử dụng sao chép tác phẩm dưới hình thức sao chụp.
.Vậy, chủ của những chiếc máy phôtô có bị liên đới không,
thưa bà?
Chủ chiếc máy phôtô một tác phẩm không được phép cũng như một cơ sở in
lậu, họ phải chịu trách nhiệm một phần trách nhiệm, thậm chí tội hình sự
nếu như in rất nhiều cuốn tài liệu có tính thương mại. Theo quy định của
Hiệp hội, người xâm phạm có thể bị buộc chấm dứt hành vi xâm phạm, phạt
hành chính, buộc bồi thường thiệt hại, thậm chí xử lý hình sự và phạt tù
(nếu sao chụp toàn bộ tư liệu với số lượng lớn). Với mức phạt như vậy, tôi
dám chắc chủ chiếc máy phôtô cũng không dám in, ấn toàn bộ cuốn sách. Như
vậy tình trạng phôtô cả cuốn sách để bày bán trên thị trường để thu lợi
bất chính sẽ dần chấm dứt.
Học sinh, giáo viên cũng phải nộp
.Còn với người nào chuyên đi phôtô sẽ bị đánh thuế? Liệu có
quá khó không khi những nhóm người này thường xuyên thay đổi địa điểm
phôtô?
Giáo viên, học sinh thường đi phôtô các tác phẩm để phục vụ cho việc
giảng dạy; cơ quan công quyền, kinh tế, tổ chức hành chính hay những đơn
vị chuyên tổ chức hội thảo, hội nghị. Khi xử lý vụ án, nếu ông chánh án đi
phôtô tài liệu cũng phải trả tiền. Chúng tôi sẽ khảo sát từ 1-3 tháng,
tổng ấn phẩm tại một cửa hàng phôtô là bao nhiêu rồi lọc ra những ấn phẩm
nào đang được bảo hộ. Tiếp theo, chúng tôi phân loại loại hình trong các
ấn phẩm (văn hóa, nghệ thuật, khoa học, giáo dục…) để có thể trả tiền thù
lao cho tác giả. Để có nhiều kết quả đánh giá, chúng tôi sẽ khảo sát tại
ba chiếc máy phôtô tại ba trường đại học khác nhau. Ngoài ra, chúng tôi
cũng có thể điều tra một sinh viên trong một khóa học ba năm đã phôtô bao
nhiêu tài liệu.
.Bà nói sao khi học sinh sinh viên là những người có hoàn
cảnh khó khăn, vẫn phải chịu sự chu cấp của gia đình?
Theo tính toán của chúng tôi, bình quân mỗi người có trình độ đại học
trở lên trả 10.000 đồng tiền sao chụp/năm; Học sinh THPT và THCS là 5.000
đồng/năm. Trong khi so với nước Na Uy, bình quân một người phải trả 7,13
USD/năm tiền sao chụp. Ở Thụy Sĩ, số tiền này là 10,5 Euro.
.Kế hoạch trong thời gian tới của Hiệp hội sẽ như thế nào,
thưa bà?
Năm 2010, Hiệp hội chính thức đi vào hoạt động nhưng chưa có nguồn thu,
chủ yếu tập trung việc phát triển hội viên. Ngoài ra, chúng tôi sẽ phối
hợp với Bộ GD-ĐT để nắm được các giáo trình có tác giả nước ngoài đang
được giảng dạy trong các trường học để có thể trả được thù lao cho họ sau
khi thu hồi được từ người sao chép. Tuy nhiên, để làm được điều này cũng
không đơn giản mà phải có sự vào cuộc của nhiều cơ quan chức năng, trong
đó có thanh tra văn hóa. Ngoài ra, cũng phải tuyên truyền cho người dân ý
thức tự kiểm soát và phát hiện sai phạm như một người cầm trên tay một
cuốn sách mới được phôtô là bất hợp pháp.
.Xin cảm ơn bà!
Điểm mốc hoạt động của Hiệp hội quyền sao chép Việt Nam (dự
kiến)
Năm 2010, 2011: Phát triển hội viên, xây dựng cơ sở vật chất, nhân sự
và thu tiền cấp phép sử dụng số cho một số công ty kinh doanh sách trực
tuyến và thư viện tổng hợp hoặc chuyên ngành (trong nước) sẽ được khoảng
1.000 triệu đồng.
Năm 2012: Thương lượng, ký kết hợp đồng sử dụng và thu tiền thu lao từ
việc sử dụng sao chụp của giáo viên, học sinh (từ hệ THPT trở lên) với 500
đồng/người, sẽ thu được 2,7 tỷ đồng và cấp phép sử dụng là 1,5 tỷ
đồng.
.Năm 2014: Tiền thù lao thu được từ việc sử dụng trong môi trường điện
tử là 7 tỷ đồng. Tổng thu tiền cấp phép sử dụng hai nguồn này đến
năm 2015 sẽ đạt 18,5 tỷ đồng.
Ý kiến người trong cuộc:
*Luật gia Trần Minh Sơn,Vụ Pháp luật dân sự- kinh tế, Bộ Tư
pháp:
Tôi được biết, những Hiệp hội có ở Việt Nam hiện nay thì thế giới đã
hoạt động từ rất lâu rồi. Cũng là người viết rất nhiều sách, giáo trình,
ai chả thích đứa con tinh thần của mình được bảo vệ, rồi mang lợi nhuận về
cho mình. Và, ai cũng biết, một đất nước muốn phát triển thì phải có nhiều
quy định và chế tài xử lý đưa ra phải càng mạnh. Thế nhưng bao giờ những
người làm công việc sáng tác nhận được thêm quyền lợi từ việc sao chép thì
không ai chắc. Tôi e rằng, từ 5-10 năm nữa, Việt Nam cũng chưa thể áp dụng
được các quy định thu phí sao chép như Hiệp hội đề ra bởi nó liên quan đến
cả một hệ thống từ siêu thị bán sách, đến nhà in, ngân hàng để thanh toán
tiền sao chép…
*Nhạc sĩ Phan Phương, nguyên giám đốc Trung tâm Bảo vệ quyền
tác giả âm nhạc Việt Nam:
Việc ra đời Hiệp hội là rất cần thiết với những người sáng tác như
chúng tôi. Tuy nhiên, làm thế nào để tất cả máy phô tô copy phải đăng ký,
làm thế nào thu tiền thì phải có nhân sự, điều này không đơn giản. Như bên
tôi, năm nay đòi được 30 tỷ (chiếm 5%). Còn lại 95% số tiền khác bị mất
(kể cả cơ quan nhà nước cũng “quỵt” chúng tôi).
*Anh Bùi Ngọc Nam, Chủ cửa hàng photocopy
trên đường Bà Triệu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội:
Tôi sẽ mất dần khách hàng
Đây là lần đầu tiên tôi được biết thông tin có liên quan đến những
người làm công việc photocopy
này. Thế nhưng, quá phức tạp không nếu một cái cửa hàng bé xíu thế này
thỉnh thoảng có người đến “giám sát”, theo dõi hoạt động sao chụp để biết
được tác phẩm nào được sử dụng, ai sử dụng, sử dụng ở đâu, sử dụng khi
nào, sử dụng như thế nào để có cơ sở để thu tiền thù lao sử dụng tác phẩm
và phân phối tiền thù lao cho người nắm giữ quyền. Trong khi khách hàng
chủ yếu là khách lẻ, họ photocopy
vài ba trang rồi đi ngay, tiền công cũng chỉ vài ba nghìn đồng. Bây giờ mà
hỏi họ tên, tuổi để ghi vào sổ theo dõi thì quá phức tạp. Ngoài ra, trong
thời buổi thị trường cạnh tranh thế này, giá photo mỗi trang tài liệu đắt
lên (vì cộng thêm cả tiền sao chép), tôi e rằng, cửa hàng sẽ rất vắng
khách. Họ có thể lựa chọn một nơi khác (kể cả trong ngõ sâu), miễn là giảm
bớt phiền toái, hỏi han thông tin và rẻ hơn. Có thêm điều luật là tốt
nhưng phaỉ nghĩ đến quyết định đó có ảnh hưởng đến “nồi cơm” của dân nghèo
như chúng tôi nữa chứ.
|