Nhật kí cho bà xã
Anh nhớ hồi mới yêu nhau được nửa năm. Mỗi khi gần gũi bên em, cái
"e;thằng đàn ông"e; trong anh hối thúc, bởi khi ấy anh đang là chàng trai sung
sức...
Ngày 13 tháng 9 năm 2010
Hôm qua là ngày hạnh phúc nhất đời của anh "vợ yêu" ạ. Khi em
bước từ trong xe ra, tay bó hoa hồng trắng muốt, mặc chiếc váy cưới đơn giản
cũng màu trắng, em như thiên thần, khiến người khó tính như mẹ anh cũng thốt lên
"đẹp quá". Không hớn hở như nhiều cô gái khi về nhà chồng, không giả vờ buồn khi
chia tay bạn bè, họ hàng, em tươi tắn, mỉm cười đi bên anh tin cậy, khiến anh
ngất ngây vì hạnh phúc.
Đêm hôm qua, anh nhận ra em là báu vật mà "Ông trời" ban tặng
cho anh. Anh không phải là bác sĩ, cũng chẳng phải là kẻ chuyên "dòm ngó" để xem
bằng chứng của sự trinh tiết, nhưng anh biết em đã ban tặng anh sự trinh trắng
của người con gái nhờ những cử chỉ e lệ, một chút bối rối, lo lắng ở nơi
em...
Ngày 16 tháng 9 năm 2010
Mẹ anh khen em ngoan ngoãn, dịu hiền. Bố anh bảo: "thời buổi
này mà còn có người con gái như nó là của hiếm đấy con ạ". Anh biết họ cũng vui
như anh.
Tự nhiên anh thấy thương một người bạn phải "cưới vì bụng" vào
giữa ngày nắng nóng của tháng sáu. Gia đình, họ hàng,người thân và bạn bè đến dự
đông, nhưng không phải để chia vui với chú rể, mà để xem mặt cô dâu "ăn cơm
trước kẻng" trong bộ váy cưới thiết kế riêng cho bà bầu.
Anh thấy buồn cho một thằng bạn, khi nó bảo đêm tân hôn cả
hai vợ chồng thức tới sáng để cắt phong bì và
đếm
tiền mừng. Nó tâm sự với anh: "Cưới chán chết mày ạ, chẳng có ý nghĩa gì
nữa, chỉ là dịp kinh doanh cỗ cưới thôi. Tại chúng tao vội vã "tạm ứng đêm tân
hôn" từ lâu, trên một vạt cỏ ẩm ướt trong gốc công viên tối mò".
Ngày 20 tháng 9 năm 2010
Mình không có điều kiện đi nghỉ tuần trăng mật ở xa, nhưng
những ngày qua anh vẫn cảm thấy vị ngọt ngào của hương vị tình yêu trinh bạch
nơi em. Anh biết em cũng hạnh phúc khi chúng ta thành vợ chồng.
Nghĩ lại, thấy thương cái Hương, bạn gái em. Ngay sáng hôm sau
ngày cưới nó đã một mình đi xe máy về nhà bố mẹ đẻ để băng bó vết thương tím bầm
trên mặt. Nó lấy phải người chồng vũ phu. Ngay đêm tân hôn, chồng nó phát hiện
nó không còn là con gái, nên đã có hành hạ nó. Tội nghiệp cô bé. Dù rất giận
"lão chồng" của nó, nhưng anh cũng thấy tiếc cho nó, bởi nó cũng có một phần
trách nhiệm khi không đủ sự tỉnh táo, khéo léo để giữ được sự tình khôi như em -
vợ yêu của anh!
Ngày 21 tháng 9 năm 2010
Anh nhớ hồi mới yêu nhau được nửa năm. Mỗi khi gần gũi bên em,
cái "thằng đàn ông" trong anh hối thúc, bởi khi ấy anh đang là chàng trai sung
sức. Mỗi khi anh có ý định "dở trò" là em khéo léo đáng trống lảng.
Có lần anh "đòi hỏi", em không giận dỗi, không bỏ chạy. Em
nghiêm mặt nói với anh rằng: "Anh phải tôn trọng em chứ. Anh có biết rằng em
cũng là con người, lại là con gái, nên cũng có những khát khao chẳng kém gì anh.
Nhưng em phải kiềm chế, chẳng phải cho mình, mà cho anh. Sự chờ đợi nào cũng
mang lại cho người ta sự hồi hộp, thấp thỏm. Sự kiên trì nào cũng được đền đáp
xứng đáng. Em muốn dành cho anh sự tinh khôi vào đêm thành vợ chồng". Phải thú
thật, lúc đó anh ghét em lắm. Em lên giọng "dạy dỗ" anh như cô giáo vậy. Hôm ấy
anh đã bỏ về vì nghĩ rằng em không yêu anh thật lòng...
Ngày 25 tháng 9 năm 2010
Anh nhớ có lần bố mẹ anh đi công tác xa, chỉ có một mình anh ở
nhà. Anh gọi điện cho em bảo, bảo em tới chơi. Khi đến, em bảo rằng em chưa bao
giờ được đi "đạp vịt Hồ Tây" và muốn đi cùng anh. Chúng mình thả hồn trên sóng
nước, em ngả đầu vào vai anh tin cậy. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc em khiến anh
ngây ngất. Anh nhớ anh đã ôm em, hôn thật lâu,mặc cho "con vịt" cứ đứng yên, rồi
lại xoay tròn. Rồi sau đó em đòi anh đưa lên công viên Hồ Tây để trượt ống nước.
Hai đứa ôm nhau trượt trong lòng máng. Em sợ quá ôm anh thật chặt. Lúc ấy anh
ước gì đường ống dài thêm vài kilomet nữa. Nhưng chỉ vài chục giây hồi hộp, ngất
ngây, chúng mình đã rơi tòm xuống bể bơi. Em sợ quá, cứ ôm siết lấy anh.
Mãi sau này anh mới biết hôm đó anh đã bị mắc bẫy. Thực tình
anh đã định lợi dụng thời cơ nhà vắng người, rủ em đến để được "yêu em trọn
vẹn". Ai ngờ, em còn "láu cá" hơn anh. Tất cả những việc đi đạp vịt, đi trượt
ống nước là do em bày trò ra, vẫn cho anh một ngày vui ngất ngây, nhưng lại
tránh được "sự cố không hay".
Ngày 2 tháng 10 năm 2010
Mẹ anh nhiều lần khen em, bởi vì yêu nhau suốt năm năm, em đi
lại nhà anh như người nhà. Anh nhớ, không bao giờ em chấp nhận ngủ lại, dù có
lần quá khuya, mẹ anh cũng đề nghị em ở lại đến mai mới về.
Trước mặt bố mẹ anh, em không bao giờ chấp nhận những cử chỉ âu
yếm của anh. Có lần chúng mình ngồi ở phòng khách, lợi dụng khi mẹ ở trên gác,
anh đã ôm em. Vậy mà em nhắc khéo: "Ngồi ngoan nào, mẹ xuống bây giờ!". Anh đành
ngồi ngoan như cậu bé học trò. Anh phải công nhận thái độ cứng rắn của em làm
anh tức, nhưng không thể ghét em. Có lẽ vì vậy, dù bị "thiệt thòi" so với bạn
bè, anh vẫn không thể không yêu em!
Ngày 4 tháng 10 năm 2010
Những ngày nghỉ phép cưới vợ trôi vèo, ngày mai anh lại phải đi
làm rồi. Với anh, tất cả đều tuyệt vời. Anh sẽ yêu em mãi mãi, bởi anh đã có
được em, một "của hiếm thời nay". Những cảm xúc ngọt ngào toát ra từ sự tinh
khôi của em sẽ là tiền đề cho hạnh phúc dài lâu, anh tin là như thế.
Em giống như một món quà quý không chỉ với anh, người chồng yêu
quý của em, mà còn với cả gia đình anh nữa, bởi em là cô gái vừa đảm đang, vừa
có lối sống lành mạnh, dù trong thời đại "mở" như hiện nay vẫn giữ được vẻ đẹp
truyền thống của con gái Việt Nam. Anh muốn hét to với thiên hạ, muốn chia sẻ
với bạn bè niềm hạnh phúc vô bờ của anh. Em có đồng ý không hả "vợ yêu"?
Bạn đọc thân mến! Tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc to lớn của
đôi vợ chồng mới cưới này với tất cả các bạn và mong sao có nhiều người con gái
biết giữ gì, tu dưỡng bản thân để khi bước vào cuộc hôn nhân được người chống
thốt lên "Em là báu vật của đời anh".