- Vừa bật xi-nhan, cô gái lóng ngóng lách qua từng khe hẹp
để sang bên kia đường. Chợt “Toét…!”, một thứ âm thanh inh tai nhức óc khiến cô
giật thót, loạng choạng mất lái rồi xô xe vào một cụ già đạp xe bên cạnh. Từ
phía sau, người đàn ông trên chiếc xe tải chở cát tiếp tục kéo một hồi còi to
như sấm nữa rồi điềm nhiên lái xe đi tiếp.
>>Giao thông Hà Nội thời chạy… loạn!
Rất may không có ai bị thương trong vụ va chạm. Nhưng vẫn chưa hết
bàng hoàng vì tiếng còi xe xé tai từ chiếc xe tải, cô gái và cụ già đứng thẫn
thờ như mất hồn bên vỉa hè…
Ngày nào cũng vậy, tan
giờ làm việc tôi lại phải đi qua đến năm sáu con phố chật chội và đông đúc. Cứ
vào giờ cao điểm là có tắc đường. Thôi thì đành chấp nhận, phố chật người đông
sao tránh được. Nhưng đã nhẫn nại chờ đợi mà vẫn chẳng bao giờ được yên. Cả một
dòng người chen nhau nhích đi từng mét, làm thế nào cũng không đi nhanh hơn
được, thế mà người đi sau vẫn liên tục bấm còi thúc giục người đi trước. Xen
trong những tiếng máy
nổ là những hồi còi inh ỏi. Thậm chí thứ âm thanh đanh chua ấy còn lấn
át cả những tiếng máy
nổ kia. Cảnh tắc đường vì thế mà càng trở nên rối beng. Người tham gia
giao thông vốn bực bội vì ùn tắc càng trở nên căng thẳng và bội hơn…Ấy vậy mà
người ta vẫn bấm còi!
|
Chỉ nên bấm còi xe đúng
lúc, đúng chỗ. ảnh Dương Vũ |
Không chỉ trên những con phố đông đúc, ra đến đường vắng rồi
mà những tiếng còi xe vẫn không chịu buông tha. Một chàng trai trẻ ăn mặc bảnh
bao đi xe máy vừa lạng lách vừa không ngớt bấm còi như thể đang truy bắt cướp.
Một người phụ nữ trung tuổi cứ vài giây lại bấm còi ra hiệu mặc dù cách xe phía
trước đến cả vài chục mét. Một người đàn ông đi trên chiếc xe hơi sang trọng
cũng liên tục bấm còi như thể sợ người khác quệt vào xe làm xước sơn…Những tiếng
còi ấy cứ thi nhau rộ lên, liên tục và nhức tai. Ấy vậy mà người ta vẫn bấm
còi!
Nửa đêm, cả khu phố vừa tĩnh lặng trở lại chưa
được bao lâu, người người vừa đi ngủ thì chợt những âm thanh chói tai liên hồi
bên dưới làm mọi người tỉnh giấc. Ngó qua cửa sổ thì thấy một người đàn ông trên
chiếc xe máy vẫn miệt mài bấm còi, dù phía trước chẳng còn ai đi lại…Tờ mờ sáng,
khi mà mấy bác cao tuổi hàng ngày vẫn dậy sớm chạy thể dục vẫn chưa tỉnh giấc
thì đột nhiên cả khu phố lại bị đánh thức bởi một hồi còi lớn không kém, cất
lên, vụt tắt rồi lại cất lên thảm thiết. Ngó qua cửa sổ thì thấy một người phụ
nữ chạy chợ đang ra sức bấm còi, dù trên đường cũng chỉ có một hai người đi
bộ…Ấy vậy mà người ta vẫn bấm còi!
Kế bên căn nhà lụp
xụp của tôi là một tòa nhà to gấp tới cả chục lần mới xây cách đây chưa lâu của
một đôi vợ chồng giàu có. Tòa nhà to ấy có cả một chiếc gara rất rộng xây sau
cánh cổng cao vút. Mỗi khi đi làm về anh chồng lại có thói quen bấm còi gọi vợ
ra mở cổng. Bấm cho đến khi nào cô vợ xuất hiện mới thôi. Cả khu phố chật chội
nhà tôi vì thế mà hôm nào cũng nhộn lên vì thứ tiếng inh tai quen thuộc ấy. Đau
đầu nhất là khi anh chồng về mà cô vợ đi vắng hoặc đang bận việc không ra ngay
được. Tiếng còi khi ấy cứ rít lên mãi…Ấy vậy mà anh ta vẫn bấm
còi!
Tôi có một anh bạn người Mỹ có tên là James
Wayland. Anh bạn tôi sang Việt Nam làm việc đã được ba năm. Wayland chia sẻ, dù
đã đi ba năm trên phố Hà Nội và Sài Gòn rồi mà anh vẫn không thể nào quen được
với tiếng còi xe ở đây. Anh đã từng qua New Delhi của Ấn Độ, Đài Bắc của Đài
Loan và Jakarta của Indonesia – những thành phố còn chật chội hơn cả Hà Nội và
Sài Gòn, nhưng ở đó người ta cũng chẳng sử dụng còi bừa bãi như ở ta. Thế mới
biết, thói quen sử dụng còi xe của người Việt Nam chẳng phải bắt nguồn từ điều
kiện đường sá.
Văn hóa còi xe của chúng ta kém
quá…