Sưu tầm ở
đâu đó . . . Phim tây du ký thì mình nghĩ ai cũng coi rồi, ít nhất là một lần,
nhưng coi để hiểu được nội dung sâu xa của nó thì ít ai hiểu được, trẻ con coi
thì thấy thằng tề thiên giỏi võ, biến này biến kia, trừ gian diệt ác, …theo mình
thì ý tác giả muốn gửi gấm như thế này, hợp với...
Sưu tầm ở đâu đó . . .
Phim tây du ký thì mình nghĩ ai cũng coi rồi, ít nhất là một lần, nhưng coi
để hiểu được nội dung sâu xa của nó thì ít ai hiểu được, trẻ con coi thì thấy
thằng tề thiên giỏi võ, biến này biến kia, trừ gian diệt ác, …theo mình thì ý
tác giả muốn gửi gấm như thế này, hợp với mọi hoàn cảnh, đúng là một bộ phim
kinh điển :
- Sa tăng : Hiền lành, thật thà, trung thực nên luôn phải đi sau, toàn làm
chuyện lặt vặt, chủ yếu là bóc vác, khiên đồ. Kết luận : thật thà thường thua
thiệt.
- Bát giới : mê gái, làm biếng, kém tài, đánh với yêu quái toàn chạy, nhưng
giỏi nịnh bợ sếp (đường tăng) nên có công việc rất ư là nhàn hạ, là dắt ngựa đi
ăn cỏ. Kết luận : leo lẻo lại lên lương.
- Tề thiên : tài giỏi, thông minh tháo vát, biết lo xa, (như đánh với bạch
cốt tinh, biết vẽ 1 vòng tròn rồi kêu sư phụ đừng ra khỏi vòng đó) nhìn xa trông
rộng nhưng anh này bị cái là không được làm theo ý mình vì bị vòng kim cô khống
chế, còn bị ông sư phụ luôn ngăn cản, có lúc vì tài lanh quá nên bị đường tăng
cho tạm ngưng hợp đồng về hoa quả sơn ngồi chơi luôn . Kết luận : Giỏi mà không
biết trên biết dưới cũng chết.
- Đường tăng : không biết gì cũng được làm sếp, tề thiên đã dùng những gì
mình học được để phục vụ ông ta (trừ ma, diệt quỷ) vậy mà ông ta vẫn 1 mực không
tin, chỉ nhìn bằng con mắt của một người không hiểu về chuyên ngành. Kết luận :
Sếp lúc nào cũng đúng.
- Yêu quái : các bạn thấy ngộ không đánh chết những con yêu quái chỉ là những
con lắt nhắt, còn những con trùm thì sao. Mỗi lần tính đập chết thì :
“K..H…O..A…N…, DỪNG TAY LẠI, NÓ LÀ CON VẬT NUÔI CỦA TA”
Vậy là đem nó về dạy dỗ lại, trong khi chủ nó bất cẩn để nó xuống trần gian
làm chuyện ác mà chủ nó không bị cấp trên (ngọc hoàng) khiển trách, có lần ngộ
không lên méc mà mấy cha thần tiên không tin, còn nói này nói kia, nhưng tới
biết thì mau mau đi kiếm nó về mà không xin lỗi một lời với dân chúng chỗ
đó.
Kết luận : yêu quái là con ông cháu cha, làm sai làm ác cùng lắm về dạy dỗ
lại thôi.
- Diêm vương : bắt sai người (ngộ không) mà không xin lỗi làm nó nổi điên xé
hết giấy tờ, thế là chơi chiêu méc với ngọc hoàng, ai sai trước thì biết !
- Long vương : sống theo thời thế, lúc quen ngộ không thì chơi sang, tặng áo
quần đủ thứ, tới khi con khỉ hốt được cây thiết bảng thì chạy lên méc ngọc
hoàng. Đây là dân ba phải, hay chơi méc.
- Ngưu ma vương : lúc xưa là anh em kết nghĩa với ngộ không, sau này con mình
làm sai, bị ngộ không đánh, rồi bồ tát rước đi cho học tập cải tạo thành người
tốt không tốn 1 đồng (bao ăn, bao ở, bao luôn thành nghề, có việc làm luôn), vậy
mà còn ấm ức tề thiên, thương con mà không biết đúng sai.
- Thần tiên : nhàn nhàn rảnh rảnh, đánh cờ, tán dóc trong khi dân chúng ở
dưới thì hạn hán, đói khổ, yêu quái lộng hành mà không ai biết, tề thiên ko méc
chắc mấy ổng cũng chả biết gì. Lại còn có cái thói đàn em mình (yêu quái) làm
sai mà không một lời xin lỗi dân chúng. Ỷ làm quan rồi không thèm biết dân chúng
là ai.
- quan âm bồ tát : không thể giáo dục tề thiên bằng lời nói, nên phải dùng
bạo lực để dạy con khỉ này, bằng cách dụ khỉ ta đeo vòng kim cô rồi dạy đường
tăng niệm chú cho nó nhức đầu. Suy ra : giáo dục tư tưởng thì phải đi đôi với
bạo lực.
- Ngọc hoàng : chả biết gì, ngoài việc ra lệnh, đã vậy còn ghanh ghét. Thấy
tề thiên treo chữ “ tề thiên đại thánh” chà bá, ổng thấy ngứa mắt lên kêu lính
đi dẹp.
- Thái bạch kim tinh : Lão này thấy tề thiên ko biết luật trời, mù mờ về chức
vụ, nên dụ : “trên trời có chức này bảnh lắm nhưng đang còn thiếu ghế trưởng phòng , chú muốn thì theo anh, ngọc hoàng thấy
chú cũng có năng lực nên ưa ái cho chú lắm à, chứ chức này khó ai đảm nhận lắm,
anh thấy chú rất có tài lãnh đạo nên mới đề nghị ngọc hoàng bổ nhiệm chức này
cho chú đó, ráng phấn đấu nhen !”
Tội cho con khỉ ngu ngơ nên bị dụ, đi vô làm chăn ngựa làm mất mặt anh
hùng.
Túm lại : đừng nghe lời dụ kị về việc làm ngon mà nhàn, đâm đầu vô thì có mà
chết.
- Đến lúc tề thiên làm loạn, ngọc hoàng hỏi : “có chú nào tình nguyện đi hốt
xác khỉ về không ?” Thì mấy thiên tướng đều ậm ừ, sợ nhận trách nhiệm, thì có
thái thượng lão quân là hăng hái xung phong đi, nhưng sự việc thất bại lại đỗ
lên đầu lão. Kết luận : chớ xung phong làm kẻ dẫn đầu, thất bại thì lãnh đủ.
- Phật tổ : Ngộ không có bay đi đâu chăng nữa cũng không thoát khỏi bàn tay
của ông, ý tác giả có thể là sẽ có một tổ chức cảnh sát hình sự xuyên quốc gia
(Interpol)chăng, cái xấu luôn bị trừng phạt dù nó có chạy đi đâu chăng nữa.
- tề thiên bị núi đè : có sự khoan hồng ở đây, dù anh ta tội rất nặng, dám
đập cả cơ quan cao nhất (thiên giới) nhưng chỉ bị núi đè, mà còn hên là chừa cái
đầu ra để ăn được, nếu chừa cái chân ra ngoài không biết sống được 1 tháng không
chứ đừng nói chờ 5 thế kỉ để chờ ông sư phụ đáng tuổi cháu cố mình.
- Sự giáo dục kì lạ của nhà trời : các con vật sống ở một thế giới an nhàn
chốn thần tiên, các thần tiên đều sống không ganh đua, gian ác mà mấy con vật đó
theo họ bấy lâu nay trốn xuống trần gian thì chẳng có con nào hiền, toàn dân ác
ôn, vậy tụi nó theo mấy ông tiên ông thánh trên trời thì học được những gì !
khôn nhà dại chợ !
- Hối lộ ở nhà trời : ở cõi phật uy nghi vậy mà cái tên lấy kinh còn đòi hỏi
phải có gì nó mới đưa kinh, 4 thầy trò nghèo kiết xác biết lấy cái gì cho tụi
nó, nên tụi nó cho lấy kinh không chữ.
Hình như sau đó Như lai biết nên cho con đại bàng bốc kinh thả xuống. Nhờ vậy
mà họ mới biết đi đổi lại.
Nhưng trớ trêu 1 chỗ là Như Lai Phật tổ nói : “khi xưa có mấy chú kia đến
thỉnh kinh rồi đem ra chợ bán với giá rẻ như rau muống, ta trách họ bán rẻ quá
không đủ sống” thì ngộ không hỏi 1 câu làm ổng cứng họng : “bộ chuyện hối lộ này
do ông sắp xếp hả” , phật cũng im re luôn.
Đến khi chuẩn bị lấy kinh thật rồi còn bị hai thằng gian đòi quà cáp nữa, tam
tạng là người trần gian nên rất tâm lý biết mấy cha đó cần gì, nên cho cái bát
bằng vàng bốn số 9 cho tụi nó.
- Rồi 4 thầy trò đều thành phật lướt mây về nhà thì Phật tổ hỏi quan âm : “4
thầy trò chịu bao nhiêu nạn rùi ? ” lẩm bẩm cộng trừ nhân chia, qaun âm trả lời
:”da, 80 nạn”, phật tổ giật mình : “trong phật thường phải là số chính phương, 9
lần 9 81 lận”, nên sai quan âm làm thêm 1 nạn nữa cho hợp thức hóa, ý tác giả
Ngô Thừa Ân đây là một thiếu sót trong bộ máy hành chính khi sự việc đã rồi, nên
họ kiếm 1 cớ nào đó để làm cho đúng thủ tục hành chính.
- Thấy việc lớn mà quên việc nhỏ : con rùa nhờ 4 thầy trò hỏi nó sống lâu rồi
chừng nào mới quy tiên mà 4 thầy trò thấy kinh sáng mắt nên không còn nhớ chuyện
khi xưa nữa, trí nhớ siêu phàm như tề thiên mà không nhớ được chứng tỏ lúc đó
kinh phật làm họ quên câu chuyện của lão rùa. Mà con rùa đó cũng hiền, chỉ lật
cho họ té rồi bỏ đi thôi. Gặp con ác nó đè đầu đường tăng cho chết luôn !!
- Và cuối cùng hình như việc lấy kinh của 4 thầy trò được sắp sếp bởi phật
tổ, khi cử quan âm đi nước Đường chọn người thỉnh kinh, phật tổ, quan âm chọn
luôn 3 thằng đồ đệ, chọn luôn cho con ngựa cưỡi, lo đến mức như vậy luôn, thằng
thì bưng bê khiên vác,thằng thì dắt ngựa, thằng thì diệt yêu, tam tạng ngồi rung
đùi chơi, có làm khỉ gì đâu. Hóa ra đây chỉ là một trò chơi, mà người tham dự là
4 thầy trò.
Kết luận : Giống như một cty muốn khuếch trương tên tuổi, nên nghĩ ra một trò
chơi trúng thưởng, các nhân viên không được tham dự, nên kêu nhân viên mình đi
kiếm người chơi, sắp đặt đủ trò với barem khổ nạn cho họ vượt qua. Và cuối cùng
là nhận thưởng !!!
Dù gì đi nữa thì bộ tây du ký 1986 là hay nhất, có làm lại mới cũng không thể
nào so sánh được với bộ này đâu. Hồi nhỏ coi nhiều tới giờ thuộc từng chi tiết,
nên mới ngẫm ra ý nghĩa (theo ý chủ quan)của bộ
phim.